(tiếp theo)
Nếu cố gắng liên tưởng rộng hơn chút nữa, chúng ta chẳng thấy sự khác nhau
mấy giữa những người “đam mê” đó với người nghiện thuốc lá, nghiện heroin,
nghiện sex…
Thay vì nghiện những thứ tôi vừa liệt kê, “những người có đam mê” của chúng
ta nghiện thứ khác: tiền, danh vọng, hội họa, thi ca, nghiện máy chụp hình, một
môn thể thao nào đó… và vô vàn những thứ khác.
Tất thảy những thứ mà loài người đang tìm kiếm là tập hợp những giá trị sẵn
có, vốn đã bị đám đông hoặc các hệ thống chính trị, tôn giáo, xã hội… mặc nhiên
xem là có giá trị đặc biệt. Ví dụ: Tiền-vật chất, danh vọng, quyền lực, địa vị,
sự công nhận, tri thức… Con người đã bị đào tạo, bị tiêm nhiễm từ bé để mặc
nhiên xem trọng hệ giá trị đó.
Nhiều người nói họ đam mê cái này, họ đam mê cái kia nhưng thực ra họ đang mắc kẹt vào những thứ đó, khó thoát. Cơn nghiện vật chất hiện nay của xã hội là biểu hiện rất rõ ràng của đam mê bị hiểu sai. Nó phải bị hiểu sai thôi vì có nhiều người muốn bạn hiểu sai về đam mê, càng sai càng tốt. Họ sẽ cực kỳ có lợi từ việc đó! Khi bạn bị dính vào sự "nghiện ngập" đó, bạn sẽ dễ bị "sai khiến", "lệ thuộc", chi phối! Đó là điều tiêu cực.
Hãy suy nghĩ về điều đó thử xem, khi bạn bừng tỉnh!
Trong cuộc sống, có nhiều cái, nhiều điều đáng để yêu thích thật, muốn làm
được, đạt được thật, nhưng đối với cá nhân tôi, tôi chỉ muốn chúng “dừng” ở mức
“sở thích” mà không muốn mình đam mê, tôi không muốn bị chi phối. Tùy từng thời
điểm cuộc sống mà sẽ có những ưu tiên khác nhau, những việc cần tập trung làm
khác nhau.
Thời trẻ, tôi thích đá banh, thích chơi đá banh, thích xem đá banh, thích
xem những đội bóng mình yêu thích, thích mua báo bóng đá xem, thích dõi theo
hoạt động của đội bóng, mừng vui cho từng thành công của đội bóng… Nhưng tôi
chỉ xem đó là sở thích. Vì việc học, vì công việc nhà, tôi vẫn có thể không
chơi đá banh, vì buổi hẹn với bạn gái, mà tôi có thể không xem một trận bóng
quan trọng của đội mình yêu thích, vì
công việc ngày mai mà tôi có thể không thức khuya xem một trận cầu đinh mà trên
cả thế giới đang mong chờ xem… Tôi thích, nhưng tôi không để “nó” chi phối,
không muốn bị ảnh hưởng tiêu cực. Tôi muốn nó chỉ mang đến những điều tích cực,
niềm vui giải stress cho cuộc sống mà thôi.
Đội bóng mình yêu thích thắng, mình vui, đội thua, chuyện bình thường, và
không lý nào mình rước chuyện buồn phiền vào cuộc sống.
Và sau này, nhiếp ảnh đối với tôi cũng vậy. Nhiếp ảnh đã mang đến cho tôi
nhiều điều, nhiều thứ, nhiều kiến thức, nhiều mối quan hệ… Tôi trân trọng những
điều đó, nhưng cuộc sống cần việc làm, làm nghiêm túc, cần lo công việc gia
đình, cần thời gian lo cho cha mẹ, con cái… Và vì thế tôi không bao giờ suốt
ngày hay mỗi ngày đều nghĩ về nhiếp ảnh, lo việc đó, mỗi ngày đều có việc ưu tiên.
Nhiếp ảnh hay bóng đá, với tôi, là một sở thích, một sự giải trí giúp thoát
khỏi sự buồn phiền nào đó trong cuộc sống, nhẹ đầu óc sau giờ làm việc, chia
vui cùng bạn bè, giúp cuộc sống được phong phú, không đơn điệu, không nhàm
chán, nhưng chỉ khi đã lo xong những việc quan trọng hơn trong cuộc sống hàng
ngày mà thôi
Ai đó có thể đam mê, nhưng tôi thì không như vậy, đó chỉ là sở thích.
(còn tiếp)